Winning entries could not be determined in this language pair.There were 8 entries submitted in this pair during the submission phase, 7 of which were selected by peers to advance to the finals round. Not enough votes were submitted by peers for a winning entry to be determined.Competition in this pair is now closed. |
Thời khắc Neil Amstrong đặt chân lên bề mặt Mặt trăng vào 50 năm về trước đã khiến cho cả nhân loại sống trong cảm giác kinh ngạc, tự hào và hiếu kỳ. Một tờ báo đã bình luận rằng “nhân loại, kể từ hôm nay về sau, có thể đi tới bất cứ đâu trong vũ trụ nếu có đủ quyết tâm và tài trí… không sớm thì muộn, con người chắc chắn sẽ chu du khắp các hành tinh”. Nhưng không. Cuộc đổ bộ lên Mặt trăng là một sự kiện đầy bất thường, với mục đích không phải là điểm đến của chuyến hành trình mà thực chất là một phương tiện để thể hiện khả năng vượt trội của Hoa Kỳ. Sự khẳng định này, một khi đã đưa ra, thì chẳng cần phải tái lập. Cho đến nay, chỉ mới có 571 người bay vào không gian, và kể từ năm 1972 thì chưa có ai du hành vũ trụ với hành trình xa hơn khoảng cách từ Des Moines đến Chicago. Viễn cảnh 50 năm tới trông sẽ rất khác. Chi phí ngày một giảm, công nghệ ngày càng tối tân, tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ và sự ra đời của một thế hệ doanh nhân mới hứa hẹn sẽ mang lại một kỷ nguyên phát triển không gian đầy táo bạo. Gần như chắc chắn, kỷ nguyên này sẽ chứng kiến sự phát triển của lĩnh vực du lịch dành cho người giàu và truyền thông đa dạng, hiệu quả hơn cho cả nhân loại. Về lâu dài, đó có thể là kỷ nguyên thúc đẩy các hoạt động khai khoáng và thậm chí là vận chuyển hàng loạt. Không gian vũ trụ sẽ trở thành như một phần mở rộng của Trái đất, một sân chơi dành cho cả các cá nhân và doanh nghiệp chứ không riêng gì các chính phủ. Nhưng để phát huy được tiềm năng đó, thế giới cần phải tạo ra một hệ thống luật lệ để quản trị không gian - cả trong thời bình lẫn lúc chiến tranh. Cho đến nay, phát triển không gian đã và đang tập trung vào việc tạo điều kiện cho các hoạt động trên trái đất, chủ yếu là truyền thông vệ tinh để phát sóng và điều hướng. Hiện có hai thay đổi đang xảy ra. Đầu tiên, tình hình địa chính trị đang tạo ra một động lực mới trong việc đưa con người vượt ra khỏi giới hạn của quỹ đạo Trái đất tầm thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa người lên Mặt trăng vào năm 2035. Chính quyền Tổng thống Donald Trump thì muốn người Mỹ quay lại đó vào năm 2024. Với việc chi phí ngày một giảm, các kế hoạch tham vọng này xem ra khả thi hơn so với trước. Nếu trước đây tàu Apollo tiêu tốn đến hàng trăm tỷ đô la (theo thời giá hiện nay) thì bây giờ chi phí cho một chuyến du hành vũ trụ là vài chục tỷ đô. [ … ] Sẽ là sai lầm nếu chúng ta cổ xúy rằng không gian vũ trụ sẽ như một miền Tây hoang dã được lãng mạn hóa, một chiến tuyến hỗn loạn nơi nhân loại có thể rũ bỏ xiềng xích để khám phá lại định mệnh của mình. Để phát huy tiềm năng của không gian thì cần phải có sự quản trị. Trong lúc thế giới còn không thể tìm được tiếng nói chung về các quy định trong mua bán thép hay đậu nành diễn ra ngay trên mặt đất thì có lẽ đó là một dấu hỏi lớn. Nhưng nếu không thực hiện được điều đó thì tốt nhất là nhân loại nên chờ thêm 50 năm nữa thì mới có thể phát huy được tiềm năng của những gì nằm bên ngoài Địa cầu. Tệ nhất là khi các hoạt động ngoài không gian có thể khiến Trái đất đối mặt thêm nhiều vấn đề. | Entry #27869 — Discuss ![]() Finalist
|
Khoảnh khắc vào 50 năm trước khi Neil Asmtrong đặt chân lên bề mặt mặt trăng đã gợi lên niềm nể sợ, tự hào và sửng sốt trên toàn thế giới. Chính bổn báo lúc đó đã lập luận rằng “con người, từ ngày hôm nay trở đi, bằng vào ý chí và sức sáng tạo của mình có thể đi đến bất kể nơi đâu trong vũ trụ … đến các hành tinh, nơi con người chẳng mấy chốc sẽ đặt chân đến.” Nhưng không phải vậy. Lần đáp xuống mặt trăng đó chỉ là một hành động đơn lẻ, được thực hiện không phải cho một mục đích tối hậu tự thân nhưng nhằm biểu dương các năng lực phi thường của nước Mỹ. Việc biểu dương này một khi đã hoàn tất không cần phải diễn lại lần nữa. Chỉ có 571 người từng đi vào vũ trụ và từ năm 1972 đến giờ, không có ai bay lên không gian đến độ cao xa hơn khoảng cách từ Des Moines đến Chicago. Tình hình năm mươi năm sắp tới sẽ trông rất khác. Các phí tổn giảm dần, các công nghệ mới, các tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ và một thế hệ mới các doanh chủ hứa hẹn một kỷ nguyên phát triển không gian táo bạo. Điều này ắt hẳn sẽ liên quan đến chuyện du lịch không gian dành cho hội nhà giàu và các mạng lưới thông tin liên lạc tốt hơn cho mọi người; về lâu dài còn mở ra cơ hội khai khoáng và thậm chí giao thông công cộng. Không gian sẽ thành như phần mở rộng của Trái Đất – một lãnh vực dành cho cả các công ty và tư nhân chứ không chỉ cho các chính phủ. Nhưng để viễn cảnh hứa hẹn đó được thành tựu thế giới cần thiết lập một hệ thống luật pháp điều chỉnh những chuyện trên trời – cả trong thời bình lẫn, nếu nhỡ ra, thời chiến. Việc phát triển không gian trước nay thường chú trọng vào việc tạo điều kiện cho các hoạt động dưới đất – chủ yếu là thông tin liên lạc qua vệ tinh nhằm mục đích truyền phát tin và dẫn chỉ đường. Hiện có hai thứ đang thay đổi. Trước tiên, tình hình địa chính trị đang thúc đẩy việc đưa con người vượt khỏi những độ cao lè tè của quỹ đạo Trái Đất tầm thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa dân lên mặt trăng trước năm 2035. Chính quyền của tổng thống Trump muốn người Mỹ có mặt trở lại trên đó trễ nhất là vào năm 2024. Các phí tổn giảm đi khiến chi phí cho chuyện khoe mẽ này trở nên dễ chịu hơn trước. Trước đây muốn phóng tàu Apollo phải tốn hàng trăm tỉ đô la (theo thời giá hiện tại) nhưng giờ chỉ cần vài chục tỉ là đã làm được chuyện này rồi. Sẽ là một sai lầm khi quảng bá không gian như một miền Viễn Tây thi vị hóa, một vùng địa đầu vô trật tự kỷ cương nơi nhân loại có thể giũ bỏ những xiềng xích trói buộc và tái khám phá vận mệnh của mình. Để viễn cảnh hứa hẹn của không gian được thành tựu đòi hỏi phải có quản trị. Đòi hỏi đó xem ra quá sức khi mà dưới mặt đất vào lúc này con người ta còn chưa nhất trí được với nhau về các qui định để giao thương thép thanh và đậu nành. Nhưng nếu không có quản trị thì lạc quan lắm cũng phải đợi thêm 50 năm nữa mới khai thác hết được mọi tiềm năng nằm trên trời. Bằng không trường hợp xấu nhất có thể xảy ra sẽ là việc Trái Đất gánh thêm một mối lo mới mang tên không gian. | Entry #27901 — Discuss ![]() Finalist
|
Cách đây 50 năm, cả thế giới cùng ngỡ ngàng kinh ngạc, lòng tràn đầy niềm tự hào vào thời khắc Neil Armstrong đặt chân lên Mặt Trăng. Tờ báo này đã cho rằng “từ hôm nay, nhân loại có thể đi đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ miễn là tâm trí họ khao khát và tài năng giúp họ vươn tới….Không sớm thì muộn, nhân loại giờ đây chắc chắn sẽ du hành đến các hành tinh”. Nhưng thực tế không như vậy. Sự kiện đặt chân lên Mặt Trăng là thành tựu ngoài mong đợi, không phải là mục đích sau cùng mà chỉ là một mục tiêu nước Mỹ đạt được nhằm thể hiện những khả năng phi thường của mình. Thực tế đã chứng minh ý kiến này quá rõ ràng. Tính đến nay, mới chỉ có 571 người bay vào quỹ đạo, và tính từ năm 1972, chưa có ai du hành được xa thêm vài trăm kilômét. Bối cảnh 50 năm tiếp theo sẽ rất khác. Tình hình chi phí rẻ hơn, các công nghệ mới cùng khát vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, cộng với một thế hệ doanh nhân mới mẻ hứa hẹn sẽ mở ra một kỷ nguyên tăng trưởng mạnh mẽ trong lĩnh vực phát triển ngoài không gian. Trong đó, hoạt động du lịch dành cho những người giàu có gần như chắc chắn sẽ diễn ra sôi động hơn, đồng thời mạng lưới truyền thông cũng sẽ đạt chất lượng cao hơn để phục vụ tất cả mọi người. Không gian sẽ trở thành miền đất mở rộng của Trái Đất, nơi cạnh tranh của các tập đoàn và những con người trong giới tư nhân chứ không chỉ có chính phủ. Tuy nhiên, nếu muốn biến bức tranh đầy hứa hẹn này thành hiện thực, cả thế giới phải xây dựng một hệ thống pháp luật để quản lý những mảnh đất thiên đường này, trong thời kỳ hòa bình và cả trong chiến tranh, lỡ mọi việc có xấu đi đến mức đó. Cho đến hiện nay, sự phát triển ngoài không gian đã luôn tập trung hỗ trợ các hoạt động dưới Trái Đất, chủ yếu trong việc truyền thông tin bằng vệ tinh để phục vụ công tác phát sóng và dò đường đi. Giờ đây, hai yếu tố đang thay đổi. Đầu tiên là việc tình hình địa chính trị đang tạo ra động lực mới thúc đẩy việc đưa con người ra khỏi quỹ đạo Trái Đất tầm thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa người dân lên Mặt Trăng muộn nhất vào năm 2035. Chính quyền của Tổng thống Donald Trump muốn tiếp tục công cuộc đưa người Mỹ lên Mặt Trăng chậm nhất vào năm 2024. Hiện nay, việc phô diễn này dễ triển khai hơn so với trước đây do các loại chi phí rẻ hơn. Nếu trước đây chương trình Apollo tiêu tốn hàng trăm tỷ đô la (tính theo giá trị đồng tiền hiện tại), thì hiện nay giá vé chỉ ở mức hàng chục tỷ. Con người sẽ mắc sai lầm nếu quảng bá không gian như một Miền tây hoang dã hão huyền, nơi biên giới không luật lệ mà nhân loại có thể phá bỏ hết mọi xiềng xích và tìm lại vận mệnh của chính mình. Sự quản lý là yếu tố bắt buộc phải có nếu nhân loại muốn biến bức tranh không gian đầy hứa hẹn thành hiện thực. Trước bối cảnh cả thế giới còn chưa thống nhất được luật lệ khi mua bán thép và đậu nành thì có vẻ đây là một yêu cầu viển vông. Nếu không có sự quản lý, việc khai thác tất cả những tiềm năng bên ngoài Trái Đất phải đợi thêm ít nhất là 50 năm nữa thì may ra mới có thể thực hiện được. Trong tình huống xấu nhất, không gian có thể sẽ gây ra thêm vấn đề cho Trái Đất. | Entry #27460 — Discuss ![]() Finalist
|
Khoảnh khắc Neil Amstrong đặt chân lên bề mặt Mặt trăng cách đây năm thập kỷ đã khơi gợi sự kinh ngạc, lòng tự hào và trí tò mò trên khắp thế giới. Tờ báo này lập luận rằng: “Kể từ ngày hôm nay, con người có thể đi bất cứ đâu trong không gian miễn là chúng ta có ý chí và tài khôn khéo xoay xở…Sớm thôi, việc chúng ta đặt chân đến các hành tinh khác là điều chắc chắn”. Nhưng không. Cuộc đổ bộ lên Mặt trăng là một ngoại lệ, là mục tiêu đạt được nhưng không phải là đích đến cuối cùng, mà là nhằm cho cả thế giới thấy khả năng phi thường của nước Mỹ. Luận điểm đó cho đến bây giờ không cần phải chứng minh lại. Từ trước đến nay chỉ có 571 người đã từng vào quỹ đạo; và kể từ năm 1972, chưa có ai mạo hiểm đi vào không gian xa hơn Des Moines đến từ Chicago. Năm thập kỷ tiếp theo sẽ rất khác biệt. Chi phí giảm, công nghệ mới, tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, và một thế hệ doanh nhân mới hứa hẹn một kỷ nguyên phát triển không gian táo bạo. Kỷ nguyên này gần như chắc chắn sẽ bao gồm du lịch ngoài không gian cho người giàu và mạng lưới truyền thông tốt hơn cho tất cả mọi người; Về lâu dài là khả năng khai thác khoáng sản và thậm chí vận tải đại quy mô. Không gian sẽ như trở thành một phần mở rộng của Trái đất, một sân khấu dành cho cả các công ty và cá nhân, chứ không chỉ cho chính phủ. Nhưng để triển vọng này thành sự thật, chúng ta cần có một hệ thống luật lệ để cai trị cõi thiên, trong cả thời bình và, nếu không may xảy ra, cả trong chiến tranh. Công tác phát triển không gian cho đến nay chủ yếu tập trung vào việc tạo điều kiện cho hoạt động trên mặt đất, chủ yếu là vệ tinh thông tin để phát sóng và điều hướng. Hiện có hai thay đổi đang diễn ra. Đầu tiên, các nhà nghiên cứu địa chính trị đang thúc đẩy để đưa con người vượt ra khỏi quỹ đạo Trái Đất tầm thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa phi hành gia lên Mặt trăng trước năm 2035. Chính quyền của Tổng thống Donald Trump muốn đưa phi hành gia người Mỹ quay lại Mặt trăng trước năm 2024. Việc chi phí giảm sẽ giúp cho cuộc phô trương quyền lực này phải chăng hơn trước. Dự án thám hiểm không gian Apollo đã tiêu tốn hàng trăm tỷ đô la (tính theo giá hiện nay). Bây giờ hàng chục tỷ trong số đó sẽ là tiền vé. [ ...] Thật là sai lầm khi quảng bá không gian là phiên bản lãng mạn của miền Tây hoang dã, một biên giới vô chính phủ, nơi loài người có thể vứt bỏ xiềng xích và khám phá lại vận mệnh của mình. Để vũ trụ thực hiện tốt triển vọng của nó, quản trị là cần thiết. Vào thời điểm khi thế giới không thể đạt được đồng ý chung về các quy tắc đối với thương mại thép và đậu nành, đây có vẻ như là một yêu cầu khó khăn. Nhưng nếu không có nó, tiềm năng của tất cả những gì nằm ngoài Trái đất lạc quan nhất phải chờ thêm 50 năm nữa để hoàn thành. Trong tình huống xấu nhất, không gian có thể góp thêm vào các vấn đề hiện hữu của Trái đất. | Entry #27485 — Discuss ![]() Finalist
|
Khoảnh khắc cách đây 50 năm khi Neil Armstrong đặt chân lên bề mặt Mặt trăng đã khiến ông trở thành biểu tượng của sự nể phục, niềm tự hào và điều kỳ diệu trên toàn thế giới. Tờ báo này đã cho rằng “con người, kể từ đây, có thể đi đến bất cứ nơi nào trong vũ trụ mà họ muốn đến và tìm được cách...tới các hành tinh, sẽ không lâu nữa, con người giờ đây chắc chắn sẽ làm được”. Nhưng không phải vậy. Cuộc đổ bộ lên Mặt trăng là một quang sai, một mục tiêu đạt được không phải như một mong muốn đơn thuần mà là một phương tiện báo hiệu những khả năng phi thường của người Mỹ. Một khi đã đạt tới điểm mốc đó thì không cần phải làm lại. Chỉ có 571 người đã đi vào quỹ đạo; và kể từ năm 1972, không có ai mạo hiểm tiến vào không gian xa hơn khoảng cách từ Chicago đến Des Moines. Giai đoạn 50 năm tới sẽ rất khác. Chi phí giảm, công nghệ mới, tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, và một thế hệ doanh nhân mới hứa hẹn một kỷ nguyên phát triển không gian táo bạo. Sự phát triển này gần như chắc chắn sẽ bao gồm du lịch cho giới nhà giàu và các mạng truyền thông tốt hơn cho tất cả mọi người; về lâu dài, sự phát triển này có thể bao gồm khai thác khoáng sản và thậm chí là vận chuyển hàng loạt. Không gian sẽ trở nên giống như một phần mở rộng của Trái đất – một đấu trường dành cho cả các công ty và các cá nhân tư nhân, không chỉ các chính phủ. Nhưng để thực hiện được triển vọng này, thế giới cần phải tạo ra một hệ thống luật lệ để cai trị bầu trời – cả trong thời bình và, nếu chiến tranh xảy ra, thời chiến. Cho đến nay, sự phát triển của không gian đã được tập trung vào việc tạo điều kiện cho hoạt động ở dưới trái đất – chủ yếu là truyền thông vệ tinh để phát sóng và điều hướng. Hiện tại, có hai thứ đang thay đổi. Thứ nhất, địa chính trị đang tạo ra một cú hích mới để đưa con người vượt ra khỏi giới hạn của quỹ đạo Trái đất thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa người dân lên Mặt trăng vào năm 2035. Chính quyền của Tổng thống Donald Trump muốn người Mỹ quay trở lại đó vào năm 2024. Chi phí giảm làm cho chuyến đi này có giá cả phải chăng hơn trước. Tàu Apollo có chi phí hàng trăm tỷ đô la (tính bằng tiền hiện nay). Giờ đây giá vé là hàng chục tỷ. [ … ] Thật sai lầm khi quảng bá không gian như một vùng miền Tây hoang dã theo lối tiểu thuyết lãng mạn, một vùng biên giới vô chính phủ nơi loài người có thể vứt bỏ những xiềng xích và khám phá lại vận mệnh của mình. Cần có hệ thống cai trị để không gian có thể hoàn thành triển vọng của nó. Vào thời điểm khi mà thế giới chưa thể nhất trí về các quy tắc đối với việc buôn bán thép thanh và đậu nành ở trái đất thì điều đó có vẻ như vẫn còn là một câu hỏi lớn. Nhưng nếu không có hệ thống cai trị, tiềm năng của tất cả những gì nằm ngoài Trái đất, trong điều kiện tốt nhất, sẽ phải đợi thêm 50 năm nữa để có thể phát huy. Trong điều kiện tệ nhất, không gian có thể làm tăng thêm các vấn đề cho Trái đất. | Entry #27728 — Discuss ![]() Finalist
|
50 năm trước, khoảnh khắc khi Neil Amstrong gieo bước chân anh ấy lên bề mặt Mặt Trăng đã khơi dậy sự thán phục, hãnh diện và phi thường trên toàn thế giới. Báo chí thời đó đã bình luận rằng: “Loài người, từ nay trở đi, có thể đi bất cứ nơi đâu họ muốn, tới những nơi mà trí tưởng tượng của họ có thể nghĩ đến trong vũ trụ này… tới những hành tinh khác; chắc chắn sớm thôi, loài người sẽ lên đường”. Nhưng không. Việc đặt chân lên Mặt Trăng đã chỉ là một sự kiện hi hữu, nó không những cho thấy một mục tiêu sau khi đã đạt được xong thì chỉ dừng lại ở đó mà còn là một cách thể hiện năng lực xuất thần của người Mỹ. Sự xuất thần đó, một khi đã diễn ra thì sẽ không lặp lại nữa. Chỉ 571 người đã được bay vào quỹ đạo, và từ năm 1972, không một ai mạo hiểm tiến vào không gian xa hơn khoảng cách từ Chicago tới thành phố Des Moines. Nhưng 50 năm tới sẽ vô cùng khác biệt. Giá thành giảm dần, những công nghệ mới, sự tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, và một thế hệ mới của những người khởi nghiệp hứa hẹn một kỉ nguyên mang đậm dấu ấn của sự phát triển của những hoạt động ngoài không gian. Chắc chắn rằng, nó sẽ bao gồm một ngành du lịch cho những người giàu có và một mạng lưới truyền thông tốt hơn cho tất cả mọi người; trong tương lai xa nó có thể bao gồm cả sự khai thác khoáng sản, thậm chí là một khối lượng khổng lồ những hành khách sẽ được vận chuyển. Vũ trụ sẽ trở thành một nơi mở rộng của Trái đất - một nơi dành cho các doanh nghiệp và những sở hữu tư nhân, chứ không phải chỉ của riêng các chính phủ. Nhưng để tiềm năng này được thực hiện, thế giới cần tạo lập một hệ thống pháp luật để cai quản nơi gọi là “thiên đường” đó, trong thời bình, và có thể, cả ở trong thời chiến. Sự phát triển của khoa học vũ trụ cho tới nay chỉ tập trung vào những việc phục vụ hoạt động ở bề mặt trái đất - chủ yếu những liên lạc vệ tinh dùng cho việc truyền thông và định vị. Hiện nay có hai thứ đang thay đổi. Thứ nhất, nền chính trị toàn cầu đang nạp thêm nhiên liên để thực hiện một bước tiến nhảy vọt trong việc đưa nhân loại vượt qua tầng cao nhất của bầu khí quyển – quỹ đạo Trái đất. Trung Quốc dự định đưa con người hạ cánh lên Mặt Trăng vào năm 2035. Hệ thống quản lý trong chính quyền của thủ tướng Donald Trump muốn người Mỹ quay trở lại nơi đó vào năm 2024. Giá thành giảm khiến cho công việc phô trương quá mức này trở nên “hợp túi tiền” hơn so với trước đây. Apollo đã tốn hàng trăm tỷ đô la (theo giá thành hiện nay). Giờ đây, hàng chục tỷ đô la là giá cho một tấm vé khứ hồi vào vũ trụ […] Sẽ là một sai lầm khi phát triển khoa học vũ trụ theo cách lãng mạn hóa kiểu Miền Tây Hoang Dã, nơi diễn ra những cuộc xung đột vô chính phủ mà ở đó, con người có thể vứt bỏ những kìm kẹp của luật lệ và tái thiết lại những gì vốn dĩ thuộc về tương lai. Để việc phát triển những hoạt động ngoài không gian được thực thi thì việc quản lý tiềm năng của nó là điều cần thiết. Ở thời kì mà thế giới vẫn không thể đạt được thỏa thuận về những điều khoản thương mại trên mặt đất cho những thanh thép hay những hạt đậu nành, điều này có thể dường như là một đòi hỏi lớn. Nhưng nếu không có nó, tốt hơn hết là hãy đợi tiếp 50 năm nữa, tiềm năng của tất cả những gì ở bên trên trái đất mới được khai thác. Còn tệ nhất là, không gian bên ngoài bầu khí quyển có thể sẽ làm tăng thêm các vấn đề trên trái đất. | Entry #27847 — Discuss ![]() Finalist
|
50 năm trước, cái thời khắc Neil Armstrong đặt chân lên mặt trăng đã truyền cảm hứng cho sự kính phục, niềm tự hào và sự kinh ngạc trên toàn thế giới. Tờ báo này cho rằng “con người, kể từ ngày hôm đó, có thể đi đến bất cứ đâu trong vũ trụ mà mình muốn và có thể nghĩ tới … đến những hành tinh, dù sớm hay muộn, thì con người cũng sẽ tới.” Nhưng không. Việc đáp xuống mặt trăng là một sự đánh lạc hướng, một mục tiêu đã đạt được không phải để làm một cái kết mà là một phương cách để thể hiện khả năng phi thường của người Mỹ. Dấu mốc đó, một khi đã làm được thì không cần phải làm lại nữa. Chỉ có 571 người đã từng lên quỹ đạo trái đất; và từ năm 1972 đến nay, chưa có ai từng đi vào vũ trụ xa hơn khoảng cách từ Des Moines đến Chicago. 50 năm tới sẽ rất khác. Chi phí giảm, công nghệ mới, tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, và một thế hệ những doanh nghiệp mới hứa hẹn một kỷ nguyên cho sự phát triển vững vàng của ngành công nghiệp vũ trụ. Điều đó gần như chắc chắn có nghĩa là lĩnh vực du lịch dành cho người giàu sẽ phát triển và mạng lưới truyền thông cho mọi người sẽ trở nên tốt hơn; về lâu dài ngành công nghiệp vũ trũ sẽ tác động đến việc khai thác khoáng sản và thậm chí vận tải đại quy mô. Vũ trụ sẽ giống như một phần mở rộng của trái đất – một đấu trường dành cho các doanh nghiệp và tư nhân, chứ không chỉ dành cho chính phủ. Nhưng để đạt được mong ước đó, thế giới cần tạo ra một hệ thống luật pháp để điều hành không gian ngoài Trái Đất – cả trong thời bình và trong chiến tranh, nếu có xảy ra. Sự phát triển của công nghiệp vũ trụ đến nay mới tập trung vào thúc đẩy các hoạt động tầm thấp – chủ yếu là vệ tinh thông tin để phát sóng và định hướng. Hiện nay có hai việc đang thay đổi. Thứ nhất, các nhà địa chính trị đang ấp ủ một đòn bẩy để đưa con người vượt qua giới hạn của quỹ đạo Trái Đất nhỏ bé. Trung Quốc lên kế hoạch đưa người lên mặt trăng vào năm 2035. Bộ máy điều hành của tổng thống Donald Trump muốn người Mỹ trở lại đó vào năm 2024. Chi phí giảm sẽ giúp việc chi trả cho sự khoe khoang đó trở nên dễ hơn trước đây. Apollo đã từng tốn hàng trăm tỉ đô la (theo giá trị tiền hiện nay). Giờ thì giá vé chỉ còn là mười tỉ đô la. [ … ] Sẽ là một sai lầm nếu xây dựng hình ảnh vũ trụ như một Miền Tây hoang dã được lãng mạn hóa, một ranh giới hỗn loạn để con người vứt bỏ những ràng buộc của mình và tái khám phá số phận của họ. Để vũ trụ có thể đáp ứng được những mơ ước đó, nó cần có sự điều hành. Khi mà thế giới còn chưa thể thống nhất về những luật lệ thương mại cho việc buôn bán thép và đậu nành ngay trên Trái Đất thì điều đó có thể là một câu hỏi lớn. Nhưng không có luật lệ, thì tốt nhất là nên đợi thêm 50 năm nữa để vươn tới những tiềm năng của tất cả những gì nằm ngoài Trái Đất. Trong tình huống tệ nhất, vũ trụ sẽ có thể làm phát sinh thêm vấn đề cho Trái Đất. | Entry #27581 — Discuss ![]() Finalist
|
50 năm về trước, giây phút mà Neil Armstrong đặt bước chân đầu tiên lên mặt trăng đã đem đến lòng tự hào, hãnh diện và kinh ngạc đến toàn nhân loại. Khi ấy, tòa soạn chúng tôi đã cho rằng "kể từ ngày này, nhân loại sẽ đặt chân lên bất kỳ vùng đất nào trên vũ trụ, miễn sao ý chí và sự tài tình của họ cho phép... Sẽ sớm thôi, khi nhân loại cất bước đến các hành tinh xa". Nhưng không. Chiến dịch đổ bộ cung trăng thực chất chỉ là một dự án hỏa mù, và mục tiêu đặt ra không phải chính vì bản thân khoa học mà chỉ đơn thuần phô diễn tiềm lực đáng nể của Hoa Kỳ. Một khi đã đạt được mục đích ấy, ta sẽ chẳng còn lý do gì để tái lập nữa. Chỉ có 571 người đã được bay ra quỹ đạo Trái Đất, và từ 1972, không còn ai tiếp tục đi đến những chân trời cao xa hơn. 50 năm tiếp theo sẽ mang đến một cục diện rất khác biệt. Các yếu tố như chi phí giảm, công nghệ mới, tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ, cũng như một thế hệ các doanh nghiệp mới sẽ hứa hẹn mang đến một thời đại mới lạ trong việc phát triển không gian. Gần như chắc chắn thời đại này sẽ bao hàm phát triển du lịch cho người giàu cũng như mạng lười giao tiếp tốt hơn cho mội người. Về lâu dài, có thể sẽ còn có việc khai thác khoáng sản ngoài không gian hoặc giao thông công cộng. Không gian sẽ trở thành một phần mở rộng của Trái Đất - một đấu trường của cả các công ty và cá nhân nổi trội chứ không chỉ của các chính phủ. Thế nhưng, để lời hứa này trở thành sự thật thì nhân loại phải kiến tạo nên một hệ thống luật pháp để quản lý "Thiên Đường" - trong thời bình lẫn thời chiến, nếu có xảy ra chiến sự. Các hoạt động phát triển không gian từ trước đến nay chỉ tập trung vào các hoạt động từ ngoài không gian vào trái đất - chủ yếu là truyền thông vệ tinh cho việc phát thanh và tìm đường. Giờ đây có hai yếu tố đang thay đổi. Đầu tiên, tình hình địa chính trị đã thúc đẩy việc đưa người ra khỏi quỹ đạo thấp của Trái Đất. Trung Quốc đang lập kế hoạch đưa người lên mặt trăng trước năm 2035. Chính quyền của Tổng Thống Donald Trump cũng đang muốn đưa người trở lại đó trước năm 2024. Việc giá thành giảm cũng khiến cho sự phô diễn quyền lực này khả thi về mặt tài chính hơn bao giờ hết. Chiến dịch Apollo đã tiêu tốn hơn hàng trăm tỉ đô la (theo tỉ giá hiện nay). Giờ thì hàng chục đô la chỉ là tiền vé đi tàu. [...] Sẽ thật sai lầm nếu ta quảng bá không gian như một vùng Viễn Tây dưới ánh mắt của kẻ lãng mạn, một vùng biên cương loạn lạc, nơi mà nhân loại có thể phá vỡ xiềng xích và tìm lại định mệnh của chính mình. Để không gian có thể đạt được tiềm năng mong đợi, cần phải có sự quản lý chặt chẽ. Ở thời điểm này, khi cả thế giới không tìm được tiếng nói chung trong việc quản lý giao thương thép và đậu nành, có lẽ đây là một mục tiêu không tưởng. Dẫu vậy, thiếu đi sự quản lý, tất cả mọi tiềm năng nằm ngoài quỹ đạo Trái Đất phải đợi ít nhất 50 năm nữa mới khai thác hiệu quả được. Trường hợp xấu nhất cũng có thể diễn ra: không gian có sẽ mang đến nhiều vấn đề đau đầu khác đến nhân loại. | Entry #27362 — Discuss ![]()
|